Đêm đó, thêm lần nữa tôi dường như vừa được trở thành đàn bà lần thứ nhất... Đêm đó, tôi giúp em trở thành đàn ông đúng nghĩa, dù ngày mai cả hai chúng tôi có chết...
Mọi chuyện không đơn thuần như tôi nghĩ. Khoa, cậu học trò bướng bỉnh nhưng
quyết liệt của tôi đã không quan tâm đến bức thư tôi viết trả lời em mà trong đó
tôi đã khéo léo gửi gắm những thông điệp gì.
Em vào đại học, mới được 1 học kỳ, tết về em đã đến đập cửa căn phòng nhỏ
của gia dinh
mẹ con tôi. Em kéo mẹ con tôi ra khỏi căn nhà lặng lẽ u buồn. Em ném tôi vào
cuộc sống ồn ã và bận rộn của những ngày giáp tết. Giao thừa, em đến và mang hai
mẹ con tôi ra phố, hòa vào biển người thăm thẳm đang ra đường phút giao thừa đầu
năm mới để cầu may.
Em không quan tâm tới sự nghiêm cấm mắng mỏ và từ chối của tôi. Em không bận
tâm khi tôi thẳng thừng đuổi em ra khỏi nhà vì không có gì giữa cô và em để nói
chuyện nhiều. Em không cho tôi một cơ hội né tránh hay trốn chạy vì tôi còn có
cái đuôi là khúc ruột mềm yếu nhất của mình chính là con gái tôi. Con gái tôi
nhìn thấy chú Khoa là reo lên, là ôm chầm lấy chú, là bá vai bá cổ đòi chú đưa
đi chơi.
Điểm yếu của tôi là “khúc ruột mềm” không may mồ côi bố từ nhỏ, thiếu thốn
tình cảm. Khoa đã tấn công tôi bắt đầu từ điểm yếu đuối nhất của tôi. Một giao
thừa xúc động rợn ngợp một nỗi bất an khi Khoa xuất hiện và khuấy đảo cuộc sống
bình lặng của tôi. Khoa đến đón con tôi ở nhà trẻ vào lúc tan tầm, khi tôi đang
dở giờ dạy thêm, hay đang đôn đáo tìm nhờ người đón. Khoa đến và đưa bé Bống đi
chơi, rồi ghé về nhà cắm cơm cho tôi, tắm giặt cho bé Bống...
Khoa làm tất cả những công việc của một người đàn ông trưởng thành chia sẻ
việc nhà với một người phụ nữ, khi em còn quá trẻ, mới 18-19 tuổi. Em lặng lẽ ra
về khi biết tôi đã dạy xong, và em bỏ tôi lại với bao nhiêu xáo trộn thẫn thờ
bên bé Bống đã được tắm rửa thơm tho sạch sẽ và đang háo hức chờ mẹ bên bữa cơm
Khoa nấu đơn giản cho hai mẹ con.
Cứ thế Khoa ân cần chăm sóc mẹ con tôi từng li từng tí một. Lặng lẽ và lì
lợm, bền gan một cách đáng ghét.
Nhiều lúc tôi đã tự hỏi tại sao Khoa lại làm thế. Tại sao Khoa có thể vì tôi
mà em quên mất tuổi thơ, quên mất tuổi thanh xuân lãng mạn và dịu ngọt. Em thành
người đàn ông thâm trầm, và từng trải quá sớm khi quan tâm chăm lo cho tôi tỉ
mẩn công việc của một người đàn ông trưởng thành dành cho người mình yêu thương.
Tôi không yêu đương gì với cậu học trò thua tôi dăm bảy tuổi. Tôi không có cảm
xúc rung động gì với cậu học trò mặt còn búng ra sữa.
![]() |
Ảnh minh họa |
Giới hạn đạo đức giao
duc của một cô giáo không cho phép tôi có ý nghĩ vớ vẩn nào. Đơn
giản tôi coi cậu ấy như một học trò, có thân quý hơn một chút. Chỉ vậy thôi,
chưa nói gì đến việc rào cản lớn nhất, đáng sợ nhất, là Khoa là con chị hiệu phó
trong trường nơi tôi đang giảng dạy... Tôi càng nghiêm ngắn và giữ khoảng cách
với Khoa. Tôi đã phải nói xa, nói gần, rồi nói thẳng với cậu ấy tất cả những suy
nghĩ và quan điểm của tôi để cậu ấy hiểu. Nhưng Khoa không quan tâm, không một
mảy may chùn bước.
Nhiều khi tôi đã tự hỏi vì sao Khoa lại điên rồ như thế bởi tuổi mơ mộng của
em có thể bắt đầu mối tình đầu hay những rung động đầu đời với những cô bé dễ
thương cùng tuổi. Sao lại bắt đầu từ tôi, cô giáo của em, người vợ góa chồng và
mẹ của một đứa con? Tại sao Khoa lại điên rồ, vớ vẩn đến thế???
Tôi đã không thể lánh mặt em mãi được vì còn cái đuôi yếu mềm của tôi là bé
Bống. Nhưng trước sau như một, tôi chỉ có thể cư xử và đối với em như tình cảm
của cô giáo đối với một học trò nhiều gắn bó mà thôi, không hơn không kém.
Thế rồi mùa hè năm thứ 4 sau tang chồng, trái tim tôi đã bắt đầu tìm vui trở
lại bên một người đàn ông cũng góa vợ và tìm đến tôi với ý định nghiêm túc sẽ
gắn bó hai cuộc đời không may mắn lại với nhau cho một cuộc sống mới, hạnh phúc
mới.
Mùa hè năm đó, cũng là năm cuối cùng của kỳ đại học. Khoa đã làm xong khóa
luận tốt nghiệp. Em đến nhà tìm tôi và bé Bống thì vô tình bắt gặp người đàn ông
đang giai đoạn tìm hiểu tôi cũng đang có mặt tại nhà tôi. Khoa đến và xin phép
tôi đón bé Bống đi chơi, trong khi vừa nhìn thấy Khoa, con gái tôi đã rối rít
đòi Khoa bế và đòi đi công viên...
Tôi đã đồng ý cho phép Khoa đưa bé Bống đi chơi để tôi và người đàn ông kia
có giây phút riêng tư. Và cũng bởi lẽ tôi muốn Khoa hiểu tôi đã có sự lựa chọn
của riêng mình, và Khoa hãy trở về thế giới của chính em.
Thế nhưng chiều ấy Khoa đã không đưa bé Bống trở về. Tôi gọi điện tìm Khoa
khắp nơi vì quá muộn thì thấy điện thoại của mẹ Khoa, cô hiệu phó ở trường tôi
dạy điện cho tôi báo, Khoa đưa bé Bống về nhà chơi, và con bé đã ngủ rồi.
Cháu ngủ ngon quá nên Khoa xin phép mẹ để cháu ở đây chơi một bữa không đưa
về nhà cô nữa. Chị sợ em lo, nên gọi báo tin cho em. Tim tôi thắt lại bất an...
Tôi nói với mẹ Khoa xin phép sẽ qua nhà đón cháu về. Mẹ Khoa ngăn, thôi em đã
nói thế chị bảo Khoa bắt taxi đưa cháu về cho em ngay, không phải đi lại nữa mà
mất công.
9 giờ tối, Khoa xuất hiện và bế bé Bống vào nhà. Tôi nghiêm mặt và cương
quyết: "Lẽ ra em không bao giờ được phép đưa Bống về muộn. Việc để Bống ngủ ở
nhà em lại càng không được phép. Em đã đánh mất niềm tin và sự tôn trọng của cô
đối với em".
Không kịp nghe tôi nói đến câu cuối, Khoa lao vào ôm lấy tôi thổn thức: "Cô,
em yêu cô, em không thể để mất cô vào tay ông ấy được. Em yêu cô lâu rồi, em yêu
cô đã 4 năm nay rồi. Em đã tốt nghiệp đại học. Em thành người lớn rồi. Em sẽ
thưa với mẹ xin mẹ cho em cưới cô làm vợ".
Khoa vừa nói vừa ghì chặt tôi vào ngực em, vừa thổn thức khóc. Cả người em
run bắn lên như đang trong một cơn sốt cao. Tôi có thể nghe rõ tiếng đập gấp gáp
điên loạn của trái tim em trong lồng ngực vạm vỡ. Tôi quên để ý là Khoa đã cao
lớn nhường này rồi, tôi giờ bé nhỏ trong vòng tay em, đầu tôi chỉ chạm được đến
ngực em.
Tôi quên là Khoa không còn là cậu bé 18 tuổi ngày nào từ bao giờ nữa. Em cao
lớn, vững chãi... Cả cái cơ thể thanh tân của em đang run điên loạn bên tôi.
Những giọt nước mắt của em chảy đầm đìa trên gương mặt...
Phút chốc trái tim tôi dịu lại, như có một dòng nước ấm lắm, dịu dàng lắm
tưới lên đó và làm tách ra những màng băng giá lớp lớp bao phủ cứng đờ trong
tôi. Có một lạch nhỏ nước ấm áp đang len lỏi khắp đầu óc, cơ thể tôi. Cả người
tôi mềm dịu lại, không căng cứng, không tức giận được nữa. Tôi mềm lả trong tay
Khoa đang run lên từng hồi bần bật... Tôi không biết vì sao nữa... Tôi không lí
giải được tôi...
Trong một tích tắc, một phút giây ngắn ngủi, tôi như tan ra trăm ngàn mảnh...
Tôi dìu Khoa ngồi xuống giường. Tôi rút tay ra khỏi vòng ôm ghì chặt của em và
vuốt lên mái tóc dày cứng từng sợi mềm mượt giờ cũng nóng rực lên của em. Tôi
vuốt lên hai má bầu bĩnh rám nắng của em ngăn những giọt nước mắt đang lăn xuống
ướt đẫm. Tay tôi chầm chậm vuốt lên gương mặt em, cặp má rắn rỏi, cái cổ mạnh
mẽ, vành tai thật đẹp. Tôi chợt nhận ra chàng trai đang run rẩy trong tay tôi đã
trưởng thành từ lúc nào.
Tôi cũng chợt nhận ra, có gì đó như một cơn thủy triều dâng ngược lên trong
tôi, rút hết sức lực của tôi... Có gì đó cuộn lên từ thẳm sâu một khao khát đến
điên loạn. Người đàn bà ngủ quên trong tôi suốt 4 năm qua dường như giờ đây mới
thực sự tỉnh giấc...
Không có một ngôn ngữ nào vang lên nữa... Chỉ trong một giây phút ngắn ngủi,
tôi mỏng xác như một thân cây nhỏ đang bị hút chặt vào hố đen của vực xoáy. Tôi
đã bay về vực xoáy em, tôi đã bị hút hết cả thân xác tôi, tinh thần tôi vào
em.
Và tôi hoàn toàn bất lực. Tôi mở cúc áo ngực em ra, tôi muốn thò tay nhấc lấy
trái tim đỏ ròng ròng đang đập từng nhịp hối hả áp vào ngực tôi, nơi có trái tim
tôi như đang vỡ ra trăm ngàn mảnh. Tôi muốn đưa trái tim đó của em vào giấu
trong ngực tôi, để không còn có nước mắt, đau khổ, ngậm ngùi...
Giờ thì đến lượt hai tay tôi run lên, cả người tôi run lên. Cả cơ thể em như
ngậm một mùi sữa non của cái cây đang thì xanh tươi nhất. Hương cơ thể thanh tân
của em mê dụ tôi, như một thứ bùa ngải tôi bỗng hít vào. Tôi vục mặt vào em và
chậm rãi, uống mùi hương thanh khiết ấy. Và tôi đã khóc. Giờ thì đến lượt tôi
khóc như mưa, như điên dại...
Tôi không nhớ tôi đã làm những gì nữa. Em xiết tôi nát bấy trong cánh tay em,
vòm ngực em. Em xiết tôi tan biến dưới thân thể em. Cả hai thân thể đều run bấy
trong cơn đau, trong hoan lạc, trong hạnh ngộ.
Đêm đó, thêm lần nữa tôi dường như vừa được trở thành đàn bà lần thứ nhất...
Đêm đó, tôi giúp em trở thành đàn ông đúng nghĩa, dù ngày mai cả hai chúng tôi
có chết...
Theo tin moi
nhat.
Đăng nhận xét
Click to see the code!
To insert emoticon you must added at least one space before the code.